Tuổi tứ tuần nhớ tết tuổi thơ
Ồ ! mấy ngày giáp tết Canh dần này làm cho tôi tất bật rất nhiều việc. Có lẽ không chỉ riêng tôi mà mọi người đều vậy. Tết đến xuân về hối thúc mọi người phải hoàn thành việc những công việc còn lại của năm củ để đón một năm mới thật vui tươi và hạnh phúc. Giờ đây tuổi của tôi đã ngoại tứ tuần song những kỷ niệm về những cái tết tuổi mục đồng không thể nào quên, nó cứ hiện lên trong tâm trí của tôi mỗi khi Tết mới lại đến xuân lại về!
Những ngày còn “chăn trâu và đuổi bướm” trên những cánh đồng ruộng ở quê tôi (Đức lâm, Đức thọ, Hà tĩnh) vào dịp tết chỉ có màu xanh của của lúa. Xa xa là những bãi đất trống còn chờ bà con trong làng ra tết trồng khoai. Đám trẻ chúng tôi thả trâu và bàn chuyện kiếm tiền mua pháo. Có lẽ Tết ngày ấy không ai có thể quên được tiếng pháo. Bởi nó làm rung chuyển không khí Đất – Trời mỗi khi Giao thừa đến. Ngày đó cuộc sống còn nghèo khổ, ngày ba bữa được mẹ nấu ăn và đi học là rất sướng rồi, còn chuyện trang phục đi học chỉ tàm tạm bộ áo quần vải bố nhuộm màu nâu nhạt. Chả thế, tết đến được mẹ mua cho cái áo hoa thì mừng hơn cả mọi thứ khác. Mấy ngày đầu xuân này những đứa có áo mới mặc đi khoe khắp bà con cô bác và còn mong được ai đó khen cho mình có áo mới.
Trở lại chuyện làm thế nào có pháo đốt, chúng tôi bàn tính chuyện thả trâu ở bờ đê. Đứa thì dùng NƠM để úp, nhóm khác thì ve bờ tát cá. Và đến chiều chúng tôi cũng được kha khá trong cái giỏ đựng cá. Tích tiểu thành đại, cứ như thế đến ngày gần tết chúng tôi đã có tiền mua được vài dây pháo và hàng chục quả pháo đại. đám trẻ chúng tôi ngày đó ai cũng có pháo, chỉ buồn nhất cho những đứa không biết cách nào để kiếm tiềm mua pháo. Những ngày áp tết, đám trẻ chúng tôi còn mang cả pháo ra đồng để thỉnh thoảng châm lửa ……. ĐÙNG …. ĐÙNG … ĐÙNG! Nghe thế sướng cái tai lắm, cả đám cùng reo hò!
Tôi còn nhớ chuyện phụ giúp mẹ đí bán lá trầu không. Cứ buổi chiều đi học về tranh thủ hái lá trầu không và cài những lá trầu thành hàng giúp mẹ, hôm sau được mẹ thưởng cho cái bánh cốm cũng đủ … để khoe với bạn bè. Có những hôm thích thú hơn khi được mẹ cho đi chợ bán cau – trầu. Tôi ngạc nhiên có khách hàng mua cau miệng nói tía lia. Họ đếm: ba mươi, ba mốt. Cau bà tốt hè, hăm mốt – hăm hai …. Tôi nghe rõ thế, và hỏi lại mẹ về việc đếm cau của họ. Mẹ tôi chỉ bảo có lẽ do họ đếm … nhầm! Và mẹ tôi không nói gì vui vẻ đếm lại thay họ mà không nói một câu trách cứ gì, vẫn cứ mời các bác mua trầu cau, tiếp tục trao đổi với khách hàng.
Chợ ngày tết rất tấp nập, người người mua hàng sắm tết… Có những gian hàng cao ngất ngưỡng, đủ mọi thứ nhưng tôi thích thú nhất gian hàng bán câu đối tết. Đủ các kiểu câu đối, đọc thấy câu nào cũng hay! Tôi nhẩm đọc: Hồng Phát Lập Trường Sinh Ý Toại – Khai Trương Trùng Điệp Đáo Lai Xuân. Tôi chỉ lên câu này và nói:
- Mẹ ! Con muốn mua câu này.
Mẹ tôi vui vẻ bảo:
- Con mua câu nào nữa không.
Có lẽ vì thương mẹ lưng gánh đã còng nhưng bán không được nhiều tiếm lắm nên tôi hơi bùi ngùi và nói:
- Con chỉ thích câu này thôi.
.......
Giờ đây nhớ lại như in những hình ảnh hồn nhiên của tuổi “còn thơ ngày hai buổi đến trường” này lòng tôi lại thấy bùi ngùi và mong ước được trẻ lại.
BMT, ngày mồng một tết Canh dần.
Đinh Hữu Trường @ 15:35 21/02/2010
Số lượt xem: 1884
- Lời chúc đầu năm ! (03/01/10)
- TRI ÂN THẦY CÔ (10/11/09)
- CHÀO MỪNG NGÀY PNVN! (12/10/09)
- THỨ BẢY LÃNG MẠN (12/09/09)
- Tiễn biệt em! (28/07/09)
Sau những bộn bề lo toan, ta lại có những khoảng thời gian trầm lặng để nhớ, để thương, để yêu và gìn giữ trong góc tâm hồn kỉ niệm yêu thương!
Hữư Trường cũng thế! Mồng 1 Tết khai bút với nỗi nhớ da diết qua tuỳ bút :"Tuổi tứ tuần nhớ Tết tuổi thơ"- càng lớn tuổi ta lại nhớ cháy bỏng tuổi thơ trong trẻo, hồn nhiên bên gia đình, quê hương...Hãy cất giữ bạn nhé! Giá trị của một đời người - là hành trang nuôi ta vững bước. Dù ở đâu, quê nhà , kí ức ...của những năm tháng khó khăn nhưng thanh bình, yên ả...mãi là hoài niệm, mãi vẫn là kiếm tìm...trên quê hương thứ hai của mình...
Rồi một chiều tôi chạy dọc bờ đê
Gào khản giọng tìm ấu thơ bé dại
Ráng chiều đỏ nôn nao kỉ niệm
Giọt thời gian đồng vọng tháng năm xưa!
Mùng 2 tết
Hoa mua
Sáng nay gặp lại hoa mua tím
Chợt thấy tim mình nhoi nhói đau
Màu tím hoa mua giờ vẫn vậy
Còn đâu hương gió buổi mai nào
Nhớ thuở ngây thơ cùng đám bạn
Ven rừng hái đủ nón hoa mua
Gai trắng cắm thành chùm hoa tím
Ngắm hoa , hồng ửng má hoa đào
Mua tím ngày xưa giờ trở lại
Bạn bè năm cũ chẳng còn ai
Nắng gió thời gian phai sắc má
Màu hoa vẫn tím tựa năm nào.
Xúc động về bài viết của bạn nên chia sẻ với Vô Thường về hoa mua . Loài hoa không ai bán , cũng chẳng ai phải mất tiền vì nó để mua. Thế nhưng với tôi, nó là cả một thời thơ dại.
Hoa mua tím , tím khung trời kỉ niệm
Bạn bè xưa còn ai nhớ hay chăng?
Thuý Nhẫn cũng thế! Khát khao về kỉ niệm tuổi thơ bên đồi hoa mua tím! Kí ức đẹp quá! nên thơ quá nên ta bắt gặp đâu đó một sự đồng cảm lại khơi gợi ta bao yêu thương, nhung nhớ. Màu tím thuỷ chung, tím quê nhà, bạn bè, tuổi thơ bé dại. Nhưng vì đẹp quá, nên ta mãi thương, mãi nhớ...!